Trang chủGIỚI THIỆUTừ dụ Thái Hậu: Chương 3 Tam phi Ngọc Bình

Từ dụ Thái Hậu: Chương 3 Tam phi Ngọc Bình

Lúc ấy, trong viện Tần Trang, Tam phi Ngọc Bình cũng đang nhớ về bữa tiệc hôm qua, nhưng với một tâm trạng khác hẳn.

Nằm vùi trong đống gối thêu, Tam phi nhắm mắt, vẻ mặt đượm một nỗi buồn tê tái. Vú Sửu, người đã theo nàng từ Thăng Long vào Phú Xuân, bưng bát cháo yến lại gần, vỗ về:

.  Xin lệnh bà chịu khó nhấp môi vài thìa nhỏ. Sáng giờ chưa có chút gì vào bụng, nhỡ kiệt sức thì nguy?

Tam phi lắc đầu, nghẹn ngào:

  • Vú ơi…

Trong cả hoàng cung rộng lớn này, Tam phi chỉ tin được người nhũ mẫu trung thành này thôi. Mỗi ngày, nàng nín buồn, nín khổ, chỉ những lúc còn một mình với nhũ mẫu, nàng mới dám khóc. Hôm qua, trước mắt mọi người thì nàng là người đàn bà diễm phúc nhất, là phi tần được sủng ái nhất. Quả thật, vốn Tam phi rất khảnh ăn, món nào cũng chỉ gẩy đũa nhưng hôm qua nàng rất vui thích với bữa tiệc đặc biệt. Các món ăn tuy dân dã mà tinh tế lạ thường.

Cho đến lúc tàn tiệc, nô tỳ dâng đồ tráng miệng, món bánh ít lá gai làm rất khéo. Lớp vỏ bánh bằng bột nếp thơm sánh mịn, quyện lá gai giã nhuyễn đen nhánh, lấm tấm mè rang thơm dòn, nhụy bánh đậu xanh ngọt thanh dẻo mềm, và lớp nhân dừa bùi béo bên trong…

Tam phi không biết, mà cũng chẳng ai biết rằng nô tỳ Hạnh Thảo, người thực hiện bữa tiệc đã làm món bánh này đặc biệt cho riêng nàng. Dù chưa bao giờ gặp Tam phi, nhưng cô cũng như các đầu bếp khác trong Ngự trù đều phải biết mỗi người trong hoàng gia xuất thân là người vùng nào, sức khỏe và sở thích ăn uống ra sao…

Đang vui thích cầm chiếc bánh gai, bỗng Tam phi giật mình vì Nhị phi Trần Thị Đang, người đang ngồi bên phải hoàng hậu bỗng cất tiếng:

  • Tâu hoàng thượng! Thật là một việc khinh quân phạm thượng, dù đang là tiệc vui nhưng không nói không được!

Nghe Nhị phi nói, cả bàn tiệc đều giật mình buông đũa, bởi “khinh quân phạm thượng” là một từ mỗi lần vang lên, rất thường có kẻ bị rơi đầu.

Hoàng đế Gia Long nhìn sang Nhị phi:

  • Có chuyện gì vậy, ái khanh?

Nhị phi đứng dậy, đôi mắt phượng long lanh, sắc sảo:

  • Cái bánh gai ni, vốn xuất xứ từ Bình Định, quê hương của Ngụy Tây Sơn. Nó là cái bánh của Ngụy, ai dám đem lên trưng ra trước mặt hoàng thượng?

Cả bàn tiệc bất giác dồn mắt vào Tam phi. Bởi ai cũng biết, Tam phi Lê Thị Ngọc Bình trước đây vốn là hoàng hậu của hoàng đế Quang Toản nhà Tây Sơn. Quang Toản thua trận, cả nhà anh em con cháu đều bị tru diệt thê thảm trước cửa kinh thành. Chỉ riêng hoàng hậu Ngọc Bình, nhờ có nhan sắc xinh đẹp nên đã được Gia Long hoàng đế miễn tội chết…

  • Bọn Ngụy Tây Sơn lấy danh nghĩa phò Lê diệt Trịnh, từ trong Bình Định ra đây cướp kinh thành của các chúa Nguyễn ta, đem theo cái thứ bánh ni. Cái bánh ni lẽ ra cũng phải chịu tru diệt với bọn loạn thần tặc tử đó mới đúng! Sao lại dám ngang nhiên chường ra trước mặt rồng?
  • Hoàng hậu thủng thỉnh, nhẹ nhàng:
  • Ba anh em Tây Sơn cướp kinh thành của ông bà ta, chứ cái bánh gai có tội lỗi gì đâu em.

Nhị phi vờ như không nghe, chỉ qua một món bánh khác trên dĩa:

. Thần xin vô phép, cái bánh phu thê ni cũng rứa. Bánh phu thê vốn gốc ngoài miền Bắc, do Ngụy hoàng hậu Ngọc Hân khi lấy Quang Trung Nguyễn Huệ, vô Huế làm dâu mới đem theo vô đây. Đúng là cái bánh không có tội, nhưng cần chi mình phải dùng thức ăn thức uống của quân Ngụy. – Nhị phi bỗng cao giọng: – Tam phi, ngày xưa em làm dâu nhà Tây Sơn đã từng dùng những thứ bánh ni, bây giờ em đã làm dâu nhà Nguyễn, không lẽ còn lưu luyến thức xưa vật cũ?

Vua Gia Long lừ mắt nhìn Tam phi. Tam phi đang cắn dở miếng bánh, vội dừng lại, xanh mặt, run rẩy:

. Các món ăn là do đội Thượng thiện dâng lên, em nào có dính líu gì đâu?

Nhị phi quay mặt đi, không thèm nhìn:

. Bởi vậy, phải phạt nặng tên đội trưởng Thượng thiện! Ít nhất cũng phải đuổi cổ ra khỏi Ngự trù.

Hoàng hậu thấy không khí nặng nề quá, ghé đầu về phía nhà vua, nói nhỏ:

  • Thiếp xin thỉnh ý hoàng thượng… Theo thiếp thì đang trong tiệc vui mừng, hà tất phải việc bé xé ra to như thế! Hơn nữa, đội trưởng Thượng thiện ngày trước trung thành với ta lắm. Cái năm mình phải chạy ra đảo Thổ Chu, mấy ngày chỉ ăn cơm nhạt. Có người hỏa đầu quân dâng món tôm chua trộn với quế chi, hoàng thượng khen mãi, chính là Quản Kim này đó! Nay tuy sơ suất, xin hoàng thượng tha tội cho một lần.

Vua Gia Long gật đầu, ra hiệu cho hoàng hậu cứ ngồi yên.

. Hãy truyền ý trẫm: – Ngài nhìn Nhị phi: – Cái gì liên quan đến nhà Tây Sơn, nhất thiết bỏ đi không được dùng đến. – Nhìn Tam phi, ngài tiếp: – Riêng Ngọc Bình, nay đã một lòng theo trẫm thì là người của trẫm, can gì mà sợ? – Ngài lại quay sang hoàng hậu: – Đội trưởng Thượng thiện rất đáng khiển trách, nhưng nể lời hoàng hậu trẫm tạm tha cho lần này, lần sau còn vô ý sẽ giao Tổng quản thái giám định tội.

Mọi người trong tiệc thở phào nhẹ nhõm. Tam phi nín thít, gắng gượng nhấp chung trà, mà cũng chẳng biết mình đang nhấp thứ gì trên môi. Nhị phi cảm thấy hả hê, bà cố ý nói lớn:

  • May phúc cho tên đội trưởng! Bận sau mà còn như vầy thì đầu không còn trên cổ đó! – Bà vừa liếc nhìn Tam phi, vừa nói với kẻ hầu người hạ đứng quanh:

Các ngươi phải nhớ, xóa sạch dấu vết nhà Tây Sơn, không được để lại một cái chi liên quan đến chúng cả, biết chưa?

Vua Gia Long tán thành:

. Đúng đấy, không lưu lại một dấu vết gì cả.

Hoàng hậu kín đáo mỉm cười. Tam phi cúi gầm mặt.

Giờ đây, bên vú Sửu, Tam phi mới dám khóc, khóc tức tưởi, tủi hờn. Đây không phải lần đầu nàng bị người ta làm cho hổ nhục. Vú Sửu xót xa, chỉ biết ôm nàng vào lòng, vỗ về.

Thị nữ Hạnh Nhi bước vào:

. Bẩm lệnh bà, thái giám vừa báo tối nay sau giờ Tuất, hoàng thượng sẽ ngự đến. Xin bà đi tắm và điểm chút phấn son. Luật lệ trong cung, không trang điểm mà ra mắt hoàng thượng là mắc tội đó, thưa bà.

Tam phi lau nước mắt, ủ dột:

. Ta còn tội gì mà chưa mắc nữa đâu? Trong hoàng cung này, ta chỉ là một tử tội còn sống mà thôi.

Hạnh Nhi ra rồi, vú Sửu lấm lét nhìn theo, nói nhỏ:

. Xin bà nói năng cẩn thận một chút. Cái cô Hạnh Nhi ấy, chắc chắn là tay chân của Nhị phi Trần thị.

Tam phi đang gượng dậy cầm chén trà, chợt đổ hắt vào khay, trừng mắt:

– Ta cần gì vú phải nói mới biết!

 

Vú Sửu thở dài. Ngọc Bình vụt ôm lấy nhũ mẫu, nức nở:

. Ta khổ lắm, vú ơi!

. Vú biết, vú thương con lắm…

Vú Sửu bất giác gọi Ngọc Bình là con. Tự đáy lòng, bà vẫn thương Tam phi với tấm lòng người mẹ.

 

  • Từng ngày từng giờ, bà ấy không chừa một dịp nào mà không bêu riếu ta. Vừa hôm qua, hoàng hậu gọi các cung đến để đọc sách, thế là bà ta không bỏ lỡ dịp, sai cung nữ chọn ngay truyện Ngu Cơ mà đọc.

. Truyện Ngu Cơ là sao ạ?

Tam phi bứt tóc:

. Ngày xưa bên Tàu, Ngu Cơ là vợ Hạng Võ, Hạng Võ thua trận tự sát, Ngu

Cơ cũng tự đâm vào cổ mà chết. Ý Nhị phi muốn bêu ta, muốn rủa ta sao không chết theo vua Tây Sơn cho rồi, còn cố sống làm gì. Nghe xong truyện, bà ta lanh lảnh ca ngợi Ngu Cơ, ta biết, mỗi câu ca ngợi là một câu dúi ta xuống hố sâu tủi nhục…

Tam phi lại nấc lên, đập đầu xuống nệm. Trong đầu nàng vang lên cái giọng liến láu của mấy cung nữ theo nịnh Nhị phi: “Ngu Cơ tiết liệt đoan trinh, thiệt là tấm gương cho chị em mình noi theo. Đâu có như bọn phản chúa, lộn chồng đáng kinh tởm…”

 

 

Thấy Tam phi quằn quại khóc không thành tiếng, vú già cũng nước mắt chảy quanh:

. Khổ thân con! Hồi mới bị bắt, con đập đầu tự sát, hoàng thượng bắt ngự y cứu chữa cho bằng được. Họ canh giữ con cả ngày cả đêm, một cái trâm nhọn cũng tước đi không cho con cài… Mà con cũng hiền quá nên bà ấy mới bắt nạt. Sao con không nhân lúc gần gũi đem hết nông nỗi tâu với hoàng thượng?

Tam phi nghẹn ngào:

. Không nên đâu, vú ơi…

Vì sao mà không nên, nỗi niềm ấy chỉ có Tam phi hiểu được mà thôi. Vú Sửu dù thân cận đến đâu cũng khó biết được những gì rất tế vi giữa vua và Tam phi trong chốn chăn màn. “Sao lại không nên? Hoàng thượng sủng ái con, thường xuyên ngự

  • đây, cả hoàng cung này ai chẳng biết?”

Ngoài màn chợt có tiếng động khẽ, nhũ mẫu vội vàng im bặt.

Thị nữ Hạnh Nhi đang đứng bên ngoài, ghé tai. Thấy bên trong vụt im, Hạnh

Nhi vội đánh tiếng:

. Bẩm lệnh bà, hoàng cung mới có loại son yên chi đẹp lắm, con muốn đưa vào cho lệnh bà dùng thử.

Nhũ mẫu vội ra đỡ hộp phấn son, đem vào cho Tam phi.

Tam phi hất tay, son phấn lăn đổ khỏi hộp. Vú Sửu luống cuống nhặt lên, ghé tai chủ nói nhỏ:

. Xin lệnh bà cẩn thận, lỡ sinh chuyện thì phiền lắm! Tam phi vẫn buông xuôi:

. Chuyện gì cũng chỉ chết là cùng. Nếu không lỡ sinh ra Ngọc Ngôn thì ta cũng chẳng thiết ở trên đời làm gì nữa.

Nghe nhắc đến tên mình, nàng công chúa nhỏ đang tha thẩn chơi với mấy cái gối thêu hoa chợt cười sằng sặc, chạy đến nhặt hộp son phấn đổ vãi trên nền gạch.

Ngọc Ngôn, đứa con gái của Tam phi với Gia Long hoàng đế, bị bệnh ngớ ngẩn từ lúc mới sinh ra. Dù mỗi tháng hoàng đế ngự ở Tam cung vài mươi đêm, nhưng rất ít khi ngài thấy mặt công chúa. Theo lệ trong cung: cái gì khuyết tật, không hoàn hảo thì không được ra mắt vua.

Hôm nay cũng như mọi hôm, trước khi vua ngự đến, Ngọc Ngôn sẽ được ẵm sang một cung khác./.

RELATED ARTICLES

Most Popular

Recent Comments