Trang chủNGƯỜI HỌ PHẠMThái hậu Từ dụ Chương 7: Đêm trong điện Hoàng Nhân

Thái hậu Từ dụ Chương 7: Đêm trong điện Hoàng Nhân

. Chị có phải con cháu nhà Tây Sơn không? – Hạnh Nhi tò mò vặn hỏi. Vú Sửu khẽ liếc mắt, ra hiệu. Hạnh Thảo dè dặt trả lời:

. Tôi mồ côi từ nhỏ, không biết cha mẹ là ai. Không biết ai gán ghép cho tôi cái tội dòng dõi Tây Sơn.

. Vậy sao chị không kêu oan với lệnh bà Nhị phi.

. Tôi đã không biết cha mẹ là ai, thì người ta bảo tôi là dòng dõi Tây Sơn, làm sao tôi biết phải hay không phải. Hạnh Thảo thì thực tình, mà Hạnh Nhi thì nghĩ con bé này đang trả treo với mình, liền cười mũi một cái rồi bỏ đi. Vú Sửu đưa một ngón tay lên môi, ý bảo Hạnh Thảo giữ mồm giữ miệng.

“Đừng có chọc giận cái con nặc nô ấy, phiền lắm.” Vú rỉ tai.

Hạnh Thảo lặng lẽ đút cơm cho Ngọc Ngôn. Đã lên tám nhưng công chúa chỉ biết nói những câu ngắn cộc lốc, thỉnh thoảng lại ré lên cười.

Lệ thường, mỗi lần hoàng đế ngự đến thì cung nhân lại bồng công chúa sang bên cung Khôn Thái của hoàng hậu. Nhưng lâu nay, hoàng hậu ốm mệt, nên Hạnh Thảo đành ôm Ngọc Ngôn ngồi dưới nhà ngang. Công chúa khóc ngặt nghẽo, Hạnh Thảo phải lấy quả cầu nhỏ bày trò đánh thẻ. Ngọc Ngôn quả nhiên thích, đưa hai bàn tay nhỏ xinh chụp lấy quả cầu đùa nghịch.

.gian kế bên, Tam phi vừa từ trong hồ tắm bước lên, được thị nữ lấy khăn bông thấm nước, khoác áo lụa mỏng lên người. Chiếc áo mong manh làm nổi bật cơ thể nõn nà. Nàng bước ra trước sảnh, vẻ mặt ủ dột. Ngoài cửa, hai hàng tiểu thái giám xách lồng đèn vàng đang đưa nhà vua tiến vào. Đoàn tùy tùng đến cửa thì rẽ ra hai bên, cầm đèn đứng hầu trước hành lang. Toàn thể cung nhân quỳ hai bên cửa cung, rạp đầu.

. Hoàng thượng vạn tuế!

Nhà vua bước qua, phẩy tay. Tất cả đứng dậy rút đi êm. Nhà vua vào thẳng trong màn gấm.

Thái giám Trung Tín cởi áo ngoài cho vua rồi cũng lùi ra hành lang, đứng chực bên cửa.

Tam phi quỳ trước giường trong bộ xiêm y mỏng manh.

Vua Gia Long vẫn nằm trong màn, ra lệnh:

. Đến đây.

Tam phi lết bằng đầu gối đến sát bên giường.

Nhà vua nâng mặt Tam phi lên nhìn.

. Sao chẳng bao giờ trẫm thấy nàng cười vậy? Đến bây giờ vẫn còn oán trách trẫm sao?

Tam phi cúi đầu:

.  Thần thiếp là phận sâu kiến, đâu dám oán bệ hạ!

Vua Gia Long gằn giọng:

. Nàng không oán ta là đúng. Cả triều đình Tây Sơn bị tận diệt, cả nữ tướng Bùi Thị Xuân một thời lừng lẫy cũng đã bị xéo nát dưới chân voi. Nàng có nhớ không?

Tam phi rùng mình:

.Thiếp làm sao quên được. Vua Gia Long nhếch cười:

  • Địa vị nàng trong triều Tây Sơn còn lớn hơn Bùi Thị Xuân. Nếu ta muốn thì nàng cũng có thể bị xéo nát dưới chân voi! Nhưng ta đã tha cho nàng, lại còn đưa nàng lên địa vị cao quý. Nàng có biết vì sao như vậy không? Tam phi lặng lẽ giây lâu rồi bỗng bật ra:

– Thần thiếp biết. Vì… Vì bị voi giày chỉ đau đớn có một lần. Còn sống để chịu giày xéo mỗi ngày mới thật là đau đớn vạn lần!

Vua Gia Long nhổm dậy:

.  Á à… Nàng dám nói vậy sao?

Không nén được tức giận, ngài xô Tam phi ngã sóng soài dưới chân giường.

.  Ngọc Bình, nàng thật ngu dại. Ta đã giải thoát cho dân chúng khỏi ách của Tây Sơn, giải thoát cả cho nàng! Thế mà nàng dám nói là đang chịu giày xéo! Ta cho đuổi cổ cả hai mẹ con bây giờ!

Tam phi sợ hãi, lết tới níu lấy áo nhà vua:

.  Hoàng thượng, xin tha tội thần thiếp lỡ lời. Có lúc thiếp không biết mình đang nói gì nữa.

Vua Gia Long dịu lại:

. Ngọc Bình, nàng bị giặc Tây Sơn cưỡng ép kết hôn. Nay trẫm đã giải thoát cho nàng, nàng hãy xóa sạch ra khỏi tâm trí cái khoảng thời gian theo giặc. Nghe chưa?

Tam phi ôm mặt khóc.

Vua Gia Long quát:

.Nín!

Tam phi sợ hãi im bặt, lấy tay áo lau nước mắt.

Thấy bộ dạng Ngọc Bình thảm hại như vậy, không hiểu sao trong lòng nhà vua dâng lên một cảm giác hứng thú vô bờ bến. Vua ôm nàng vào lòng, âu yếm vuốt ve:

. Trẫm thương nàng lắm. Thấy nàng khóc lóc trẫm cứ tưởng như cái ngày chiến thắng ấy mới xảy ra hôm qua đây thôi…

Tam phi đang run rẩy chợt mở to mắt.

.  Vậy là thấy thần thiếp đau khổ thì bệ hạ mới thỏa lòng, phải không?

Vua Gia Long không đáp, kéo Tam phi nằm xuống.

Áo khoác mỏng của Tam phi rơi xuống bên giường.

Từ dưới nhà ngang, cách mấy lớp cửa son, Hạnh Thảo đang dỗ Ngọc Ngôn bỗng nghe Tam phi rú lên một tiếng.

Đứng trực ngay dưới thềm, Trung Tín nghe tiếng nhà vua ôn tồn vọng ra từ trong màn gấm:

. Trẫm có làm nàng đau đâu?

Trên nệm phỉ thúy, Tam phi oằn mình thở hổn hển, mắt mở to đầy vẻ hãi hùng. Không, nàng kinh sợ không phải vì đau: nhà vua là một người đàn ông trầm tĩnh, nhẹ nhàng và lịch lãm. Nhưng nàng thét lên vì trong lúc ấy nàng vừa thấy vua Tây Sơn Quang Toản hiện ra, người đầm đìa máu.

Sáng sớm hôm sau…

Vua vừa thức dậy. Tam phi nằm sấp trong một góc giường, phơi tấm lưng trần trắng nõn. Tóc nàng xõa tung rũ rượi trên chăn nệm.Trong gian kế cận, Hạnh Thảo đang sửa soạn trà bánh. Bỗng ngoài cửa cung, có tiếng Giám Trần vọng vào.

. Lệnh bà Nhị phi xin yết kiến!

Thái giám Trung Tín giật mình, vội tiến ra ngăn lại.

Tam phi vùng dậy, vơ lấy áo khoác mặc vào, chạy biến ra phía sau.

. Tâu hoàng thượng, khi cho nô tỳ Hạnh Thảo về đây, thần thiếp đã dặn Tam phi: làm gì thì làm, nhất định không cho ả ta đụng vào các đồ ngự dụng của hoàng thượng. Vậy mà không nghe, lại còn sai ả sắp soạn đồ ngự thiện điểm tâm. Nguy hiểm biết chừng nào? Thiếp phải tức tốc đến liền, xin hoàng thượng thứ tội.

Nhà vua cảm thấy bực bội, chỉ muốn tống cổ ngay Nhị phi ra khỏi cung Tần Trang. Nhưng dù sao… ngài không muốn làm bà mất mặt. Con người mạnh mẽ của Nhị phi thực sự cũng có một cái uy, khiến cho kẻ dưới lẫn người trên đều ngại đương đầu.

Về đến điện Càn Thành, vua quát lên với Trung Tín:

. Quá quắt lắm, ai đời trẫm đang ngự ở Tam cung mà bà ấy cũng đến phá rầy.

. Tâu, vì bệ hạ thường nể nang không quở trách, nên Nhị phi càng lúc càng lấn tới ạ.

. Quở trách thì trẫm không nỡ. Vả lại lúc nào bà ấy cũng tìm ra lý do nghe có vẻ rất đúng đắn.

Trung Tín gật gật đầu:

. Tâu, thần biết rồi, lại chuyện nô tỳ gì đó nguy hiểm, bây giờ rời cung hoàng hậu sang hầu Tam phi chứ gì?

. Thì vẫn chuyện đó. Trẫm mệt tai lắm rồi, khanh hãy thu xếp, tính sao cho tiện thì tính đi. Sáng hôm sau, một thái giám đến cung Tần Trang, đọc lệnh từ điện Càn Thành truyền xuống:

“Nô tỳ Hạnh Thảo xuất thân không tốt, không thể dung nạp trong  nội đình. Nay hạ lệnh cho xuất cung, trả về quê quán.

Nhân việc này, từ nay tuyển cung nhân phải tra xét kỹ, kẻ nào có lai lịch liên quan đến Ngụy triều Tây Sơn đều tuyệt đối không được chọn. Lệnh này ban ra, phải thi hành ngay.”

Hạnh Thảo sững sờ. Xuất cung! Người ta xuất cung thì về lại quê nhà với ông bà, cha mẹ. Mình xuất cung thì sẽ về đâu?

Cái tin Hạnh Thảo phải xuất cung, tất cả cung nhân đều phải bị tra xét về lai lịch đến tai hoàng hậu, khiến bà lặng đi. Lệnh từ cung vua, nhưng không nghi ngờ gì nữa, có bàn tay lèo lái của Nhị phi trong đó.

Nằm nghiêng trên gối, hoàng hậu để dòng nước mắt rơi lặng lẽ. Dù không bao giờ nói ra lời, không phải bà không biết: Nhị phi mỗi ngày một lấn tới, giành quyền lực nội cung về tay mình. Câu chuyện Hạnh Thảo là một chuyện nhỏ, nhưng qua đó, bà biết, trong cung điện này, bà chỉ còn là Chánh cung trên danh nghĩa thôi. Thực quyền đã hoàn toàn sang tay người khác.

– Hà Nhi, bệnh ta càng lúc càng nặng, đã đến lúc ta không còn bảo bọc cho ai được nữa. Sau này, nếu ta nhắm mắt rồi, con hãy thận trọng, biết liệu đường mà giữ thân.

Hà Nhi ôm mặt khóc.

Tối hôm ấy hoàng hậu chóng mặt hoa mắt, thở rất khó nhọc, nhưng nhất định không cho người hầu báo lên hoàng đế.

– Ta muốn đến điện Hoàng Nhân một chút. – Vịn tay Hà Nhi, hoàng hậu lảo đảo bước đi.

Điện Hoàng Nhân là nơi thờ thoi vàng tín vật của hoàng đế và hoàng hậu ngày xưa. Ngày ấy, trước khi từ biệt mẹ và vợ để sang Xiêm La, vua lấy một dật vàng chặt làm đôi, giao một nửa cho hoàng hậu, một nửa mình giữ để làm tin. Hai mươi năm sau, lấy lại được kinh thành, xây lại hoàng cung, hoàng đế cho gắn lại hai nửa dật vàng, đem thờ ở điện này.

Hoàng hậu quỳ xuống chiếu. Trên cao, hai ngọn đèn lưu ly tỏa sáng trên dật vàng năm xưa. Trong ánh vàng lấp lánh, chợt hiện lại hình ảnh những ngày long đong gian khổ. Lương thực thiếu thốn, quần rách áo vá, nhiều lần bà phải tự tay khâu áo trận cho các tướng. Có tướng chết không có áo quan để chôn, vua phải cởi áo mình đang mặc làm vải liệm… Vậy mà lòng vẫn luôn tin yêu, hy vọng…

Hoàng hậu cứ thế ngồi lặng trên chiếu hồi lâu, vẻ mặt mơ màng không dứt. Hà Nhi se sẽ lại gần, rụt rè thưa:

– Tâu hoàng hậu… Đêm đã khuya, Người đang bệnh, xin hãy mau về cung. Hoàng hậu sực tỉnh, ngẩng lên. Thật lạ lùng, bao nhiêu cảm giác đau đớn, mệt mỏi dường như tiêu tan hết. Bà đứng dậy. Hà Nhi dìu chủ nhân chầm chậm bước. Bỗng nhiên hoàng hậu sụm xuống, môi tím lại. Đôi mắt bà mở to, hai tay quờ quạng đưa ra trước, miệng mấp máy:

“Con ta…Con đã về đón mẹ …”

Hà Nhi hét lên thất thanh. Người hầu từ ngoài túa vào, xúm nhau đỡ. Hoàng hậu ngã vật ra, lịm dần.Khi hoàng đế đến nơi thì hoàng hậu đã ngừng thở. Bà nằm trên chiếu hoa, dưới ánh đèn mờ ảo từ bệ thờ tỏa xuống. Trên vẻ mặt thanh thản như có phảng phất một nụ cười.

RELATED ARTICLES

Most Popular

Recent Comments