Phạm Quang Đẩu
(Hòa Bình)
Kính viếng hương hồn cha tôi
Trước khi mất mấy ngày
Cậu ngã Già lẫn rồi đau mà không hay
Vô tình quá, chẳng ai biết cả!
Cậu hồn nhiên mang tuổi tám mươi đi
Trời Hòa Bình bỗng xám mầu chì
Vòng hoa, vòng hoa cứ ầm ì qua suối
Lời than, lời than cứ rỉ ri leo đồi
Rào rào, rào rào đất cứ rơi xuống mồ
Cậu ơi!
Ba gian nhà đơn côi đứng đó
Mồ hôi Cậu thấm từng viên ngói đỏ
Hưu trí ba năm còng lưng đóng gạch ngâm tre
Ba năm xây hè, trạt sân, đào giếng, bó hè
Bàn tay trắng thuở nào đi kháng chiến
Bạc đầu bàn tay ấy sạch nguyên về.
Tri túc giả phú(1), Cậu chẳng hay so bì, lo âu
Đời viên chức thanh bần tiền bạc có gì đâu
Nhà trống trơn, để lại ba hòm sách
Chữ Hán, chữ Tây cháu con không biết đọc
Ngày giỗ chạp bảo nhau khiêng phơi nắng vườn sau
Càng về chiều Cậu càng nhớ nơi cắt rốn, trôn nhau
Soạn gia phả mải mê sớm tối
Cố Bản ở ngoài đê cái giàu sao giữ nổi
Đêm đêm nghe đất lở xuống sông Đào
Mỗi lần về quê lòng Cậu quặn đau
Mắt ngấn lệ qua đò ngang Nam Trực
Tuổi sáu mươi mới biết mình có tay nghề thuốc
Y lý sáng ra y đức mãi trong lòng
Bắt mạch kê đơn, thủy châm cứu người làm phúc
Giúp đời thôi chẳng lấy chút tiền công.
Cậu yên nghỉ trên đỉnh đồi lộng gió
Hoài vọng trời Nam một chốn quê nhà
Nhật Nguyệt giáp tài(2) đôi vầng sáng tỏ
Ngôi mộ Người âm đức để thiên thu.
Hòa Bình 16-4-1991
—————–
(1)Câu của Lão Tử:Biết đủ thì giàu
(2)Một cách trong Tử Vi