Bạn có như tôi năm ba bận về quê
Mừng quấn quýt, làng mỗi ngày mỗi trẻ
Chợt lúng túng ngỡ ngàng như khách lạ
Giếng bên đình mắt sắc những ai kia…
Rồi chợt nhận ra thiếu hụt điều gì
Khi mặt trời lên, lúc chiều bảng lảng
Bóng gậy trúc cứ xa dần thưa vắng
Các cụ già…các cụ già ơi!
Cây các cụ trồng là gạo, là đa
Cau với lúa thành ca dao tục ngữ
Bánh rán, bánh đa, con tò he cho trẻ
Dựng cây nêu làng thắm lại môi trầu
Chuộng nếp ăm làm, ưa cái bền lâu
Guốc gộc, áo nâu, cày kiền, cối đá
Đời các cụ, ngẫm ra, toàn cái khó
Có nghĩa, có nhân làm gốc cho làng
Dấu hoa tay trên khoảng ruộng xứ đồng
Quen mưa nắng, thuộc tuần trăng con nước
Các cụ thương cái cò, cái vạc
Hiểu nghĩa bạn nghèo tỉnh bắc, tỉnh đông
Suốt một đời được mấy lúc thong dong
Con cháu đi xa có nhớ về cội rễ
Con cháu nên người để cái mừng trong dạ
Lo cả mai sau là các cụ già!
Làng tôi ơi, bao mùa xuân đi qua
Thành cổ tích là cuộc đời các cụ
Ta bước xuống từ bàn tay têm trầu, đào sông, lấn bể
Các cụ bây giờ, các cụ ngày xưa…
1987
Phạm Trọng Thanh
(Nam Định)