Làng tôi xanh dừa, xanh tre
Nghiêng xuống sông Bùng mảnh hồn mát rượi.
Sóng đắp sa bồi
Chân trời vẫy gọi
Tuổi thơ tôi ở lại bến sông.
Những buổi hoàng hôn
Đàn trâu uống ráng chiều cháy đỏ
Trưa nắng trắng nón người họp chợ
Con đò nằm ngang thở phập phồng.
Sau buổi làm đồng
Chị tôi ngồi giặt áo
Có con thuyền trôi qua
Người trai chân sào buông một câu hát ghẹo
Mảnh buồm nâu bé lại phía chân trời.
Cánh đồng quê sau gặt hái tháng mười
Lũ trẻ quây quần đốt lên ngọn lửa
Chưa biết chỗ ngồi theo hướng gió
Thật lòng tin câu hát đồng giao
“Khói về bên tê ăn cơm với cá…”
Tôi nhớ nhà tôi gần đường xa ngõ
Bố tràm ngâm phả khói thuốc lào
Ngọn đèn bàn xanh hạt đỗ liu hiu
Bếp lửa đỏ suốt ngày đông tháng giá
Gió bấc lùa lơ phơ mái rạ
Lá tre rụng đỏ ao bèo
Sau dậu cúc tần tiếng cười trong vắt
Khát mắt em nhìn tôi biết mình yêu.
Trai gái làng đi lớp lớp theo nhau
Chiêm mùa chín trên vai gầy của mẹ
Chiều thổi cơm bên bờ sông Bé
Chợt nhận ra hương gạo lốc của làng
Đêm chuyển gió nghe đài báo bão
Thao thức thương về những mái nhà gianh.
Làng có cụ già tóc bạc
Sống với láng giềng sau cuộc chiến tranh
Hố bom xanh dây bầu, dây bí
Vết thương trên da thịt tự lành.
Đỏ nỗi nhớ tôi những ngôi nhà ngói mới
Chiếc máy cày nằm nghỉ bóng tre xanh.
PHẠM QUỐC CA
(Nghệ An)